Văn hoá nghệ thuật Cần Thơhttps://vhntcantho.edu.vn/uploads/lodo.png
Thứ năm - 13/02/2020 21:57
Những tấm lòng nhân ái!
Chuyện xảy ra ở trước khoa cấp cứu. (Mở đầu là tiếng còi cấp cứu và một bệnh nhân được đưa vào khoa cấp cứu, các y tá cùng Bác sĩ khẩn trương tới lui cấp cứu cho bệnh nhân) Y TÁ : Chúng tôi đang cấp cứu cho bệnh nhân, xin gia đình vui lòng chờ bên ngoài! CHỊ 3: Trời ơi, con ơi là con, chạy xe kiểu gì mà té dữ vậy hỏng biết, kì nầy chết rồi…chết chắc rồi… CHỊ 4: Chị bình tĩnh đi…thằng Hải không sao đâu, nó sợ máu mà, chắc thấy máu chảy nên nó xỉu vậy thôi, chứ em thấy vết thương đó cũng không nghiêm trọng đâu. CHỊ 3: Không phải, chị nói chết ở đây là Bác sĩ trị không tận tâm kìa. CHỊ 4: Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó chị yên tâm, Bác sĩ, Y tá ở bệnh viện này tận tâm lắm,chính em đợt rồi trịbệnh ở đây cũng thấy vậy. CHỊ 4: Chị cũng nghe nói vậy nhưng lần nầy thì khác, thằng Hải chết chắc rồi…Không được, chị phải chuyển viện cho nó liền. CHỊ 4: Chị khùng hả, bệnh viện nầy gần không cấp cứu cho kịp ở đó chuyển đi xa, ở đây có cái gì mà chết, vả lại Bác sĩ người ta đang cấp cứu cho nó nữa. CHỊ 3: Em không biết đâu, ở đây chị gặp kẻ thù. CHỊ 4: Cái gì, chị gặp kẽ thù hả. CHỊ 3: Nói đúng hơn là người ta thù chị chứ chị không có thù người ta. CHỊ 4: Người đó là ai vậy? CHỊ 3: Thì cái ông Bác sĩ đang cấp cứu cho thằng Hải đó. CHỊ 4: Trời đất, ủa, mà chị tối ngày buôn bán thì làm sao có thù với ổng? CHỊ 3: Chuyện vầy nè, hôm qua ổng ghé mua trái dưa hấu với một lốc sữa, ai dè trái dưa bị thối, sữa bị hết hạn sử dụng nên ổng đem lại đổi. CHỊ 4: Rồi chị có cho ổng đổi không? CHỊ 3: Chẳng những không cho mà còn chữi ổng một trận nữa. CHỊ 4: Trời đất, chị bậy quá rồi. Sao chị biết đồ hư rồi mà còn bán.. CHỊ 3: Không bán đặng lỗ hả, ai biểu ổng mua đồ không chịu coi cho kỹ. CHỊ 4: Chị nói vậy sao được, khách hàng người ta tin tưởng nên mới mua đồ của chị, vậy mà chị lại…rồi ổng có nói gì không? CHỊ 3: Ổng nói, mong chị đừng bán sữa đó cho người khác lở người ta không để ý uống vào sẽ ảnh hưởng sức khỏe. CHỊ 4: Ổng còn nói gì nữa không? ( chị 3 lắc đầu ) May cho chị đó chứ gặp ai hung dữ là họ liện trái dưa vô mặt chị rồi, buôn bán dối trá. CHỊ 3: Mua gian bán lận mà, thật thà quá làm sao khá được, cũng nhìn mặt rồi mới dám bán chứ…! CHỊ 4: Nghiệp chị gây ra thì bây giờ tự lo liệu đi, em đi mua ít đồ cần thiết cho thằng Hải. CHỊ 3: Nè.. Tư…con nhỏ nầy, em út mà không gở rối tiếp mình nữa,…bây giờ làm sao đây ta…thế nào ổng cũng vày vò con mình hà…đúng rồi, đồng tiền đi trước đồng tiền khôn…đưa như vầy thì trơ trẽn quá, kiếm miếng giấy gói lại mới được… ( Bác Hai bước vào ngồi xuống ghế nghỉ mệt ) Y TÁ: Cho hỏi ai là người nhà của anh Trần Văn Hải…ai là người nhà của anh Trần Văn Hải…lạ thật, mới đây mà… BÁC 2: Tôi thấy có cô nào mới đi qua bên đó, chắc là người nhà của anh nầy đó! Y TÁ: Dạ cám ơn dì, ủa dì được xuất viện lúc sáng rồi sao bây giờ dì còn ở đây? BÁC 2: Tại…tôi mệt quá nên ngồi nghỉ tới chiều mát rồi mới về! CHỊ 3: Có cái nầy thì chuyện gì cũng xong. Y TÁ: Xin lỗi, thím có phải là người nhà của anh Trần Văn Hải không? CHỊ 3: Dạ đúng, con tôi sao rồi cô? Y TÁ: Dạ, Bác sĩ đã khâu xong vết thương ở đùi cho anh ta rồi, vì vết thương khá sâu và đứt tĩnh mạch nên anh ta mất máu nhiều cần phải truyền máu mới khỏe được. Vì con dì thuộc nhóm máu O mà bệnh viện lại hết nhóm máu này nên bây giờ người thân nào cho máu thì đi theo con lấy máu để xét nghiệm. CHỊ 3: Chết rồi, ba nó đang đi làm xa không về kịp, làm sao bây giờ hả cô? Y TÁ: Thím cứ bình tĩnh, tình hình anh ấy cũng không nguy kịch lắm đâu. Để con hỏi xem các bệnh viện khác còn nhóm máu đó không? CHỊ 3: Dạ cám ơn cô, cô làm ơn giúp tôi, dạ đây có chút ít mong cô nói với Bác sĩ tận tâm dùm…! Y TÁ: Thím hãy cất lại đi đừng làm vậy, ở đây tụi cháu chữa trị cho bệnh nhân là bằng cái tình, cái tâm của nghề chứ không phải vì vật chất. CHỊ 3: Tôi biết là vậy, nhưng đây là tấm lòng mong cô nhận cho tôi vui. Y TÁ: Con cám ơn tấm lòng của thím nhưng xin thím đừng làm vậy!(đi vào) CHỊ 3: Có thật là chê tiền không hay tại có người ở đây rồi ngại… BÁC 2: Cô đừng nói vậy tội chết, tôi thấy tất cả Bác sĩ , Y tá ở đây ai cũng chăm sóc tận tình cho người bệnh hết, nói năn thì từ tốn, hòa nhã, cử chỉ thì ân cần, biết bao nhiêu người bồi dưỡng tiền mà họ có chịu lấy đâu. CHỊ 3: Chẳng lẽ họ lấy rồi họ nói cho bà biết sao? CHỊ 4: ( Tay xách bình nước và một số vật dụng cần thiết cho người bệnh) Thằng Hải sao rồi, có tin tức gì chưa? ( Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu ) CHỊ 3: Dạ, Bác sĩ, con tôi sao rồi Bác sĩ? BÁC SĨ: Dạ, hiện giờ tình trạng của cậu ấy đã tạm ổn, nhưng vẫn còn yếu vì thiếu máu, chỉ chờ gia đình có người cho máu thì sẽ mau chóng khỏe lại. Bây giờ gia đình có thể vào thăm được rồi nhưng đừng làm ồn. CHỊ 3: Dạ, cám ơn Bác sĩ ( chị 3 và chị tư đi vào ) BÁC 2: Dạ, chào Bác sĩ, Bác sĩ vẫn khỏe chứ? BÁC SĨ: Dạ, cháu vẫn khỏe, sao bác chưa về? BÁC 2: Hổng biết sao mới hồi sáng giờ không gặp Bác sĩ với mấy cô Y tá mà tôi thấy nhớ quá chừng nên tới chào Bác sĩ một lần nữa rồi tui về, thôi Bác sĩ ở lại giữ gìn sức khỏe tui về nhe! BÁC SĨ: Dạ bác về mạnh dõi và cũng gắng giữ gìn sức khỏe! Y TÁ: Bác sĩ Quang ơi! BÁC SĨ: Có gì không cô Hạnh! Y TÁ: Trường hợp của bệnh nhân Trần Văn Hải có nhóm máu O, cha thì ở xa chưa về kịp, còn kho máu của các bệnh viện gần đâycũng hết nhóm máu nầy,bây giờ mình tính sao hả Bác sĩ? BÁC SĨ: Nếu khi cấp bách cần thiết thì cứ lấy máu của tôi vậy! CHỊ 4: ( Chạy ra hốt hoảng ) Chết rồi Bác sĩ ơi, làm ơn cứu cháu tôi dùm, tự nhiên mặt nó tái nhợt rồi xỉu nữa rồi, Bác sĩ cứu nó nhanh dùm Bác sĩ ơi! BÁC SĨ: Cô Hạnh, chuẩn bị truyền máu ( tất cả đi vào phòng cấp cứu ) Nhạc lên, đèn tắt
( Chị 4 ngồi ăn bánh bao trước phòng cấp cứu thấy Bác 2 bước vào vẻ mệt mỏi ngồi xuống ghế gần đó liền lấy làm lạ hỏi ) CHỊ 4: Ủa, dì nuôi bệnh ai mà hồi chiều đến giờ con thấy dì tới lui hoài vậy? BÁC 2: Có nuôi ai đâu, tui là bệnh nhân mới được xuất viện lúc sáng. CHỊ 4: Được xuất viện rồi sao dì không về mà còn ở đây tới giờ nầy. BÁC 2: Tại…tui tính ở lại đợi trời mát rồi về! CHỊ 4: Bây giờ chiều lắm rồi sau dì chưa về! BÁC 2: Bây giờ thì trể quá rồi, sợ về tối quá không thấy đường. CHỊ 4: À quên, con mời dì ăn một miếng cho vui. BÁC 2: Dạ thôi, cám ơn cô, tui ăn rồi. CHỊ 4: Thì dì ăn lấy thảo với con một cái cho vui, không thôi con buồn đó. BÁC2: Cô nói vậy thì để tui ăn một cái cho cô vui, chứ tui mới ăn rồi. CHỊ 4: Nhà của dì ở đâu lận? BÁC 2: Nhà của tui ở Cầu Móng đi vô khoảng 18 cây rồi đi đò qua sông, lội bộ thêm 6 cây nữa là tới. CHỊ 4: Xa dữ vậy, con cháu dì đâu sao không lên đưa dì về. BÁC 2: Tui chỉ có một mình hà, còn cô ở đâu? CHỊ 4: Dạ con ở gần đây có vài trăm thước hà. BÁC 2: Vậy hả, tiện lợi quá chừng rồi, cô ơi tui nhờ cô giúp cái nầy cô đừng cười tui nhe! CHỊ 4: Con giúp dì được cái gì thì giúp chứ cười cái gì. BÁC 2: Tui tính tìm việc làm, cô biết ở đây có chỗ nào cần người rửa chén hay giúp việc nhà gì không cô giới thiệu dùm tui đi, nếu được làm luôn thì tốt còn không thì làm vài ngày cũng được. CHỊ 4: Tưởng chuyện gì khó, bây giờ dì đi ra cổng bệnh viện nhìn qua bên kia đường có con hẽm vô chợ, dì đi vô hẽm đó khoảng 200 thước nhìn bên tay trái có quán cơm “Út Nhỏ” chỗ đó đang để bảng cần người làm đó, dì vô đó xin người ta. BÁC 2: Vậy hả cô, để tui đi liền, cám ơn cô nhiều nhe! ( Bác 2 đi, chị 3 bước ra từ phòng cấp cứu ) CHỊ 4: Thằng Hải sao rồi chị? CHỊ 3: Ổn rồi, ăn tô cháo xong nó ngủ rồi CHỊ 4: Ăn được là tốt lắm nay mai nó sẽ khỏe thôi. CHỊ 3: Không ngờ cậu Bác Sĩ đó không chấp nhất chuyện cũ trái lại còn tận tình cứu chữa chu đáo như vậy, đã vậy còn truyền máu cho nó nữa. Nhớ lại lúc chiều nghĩ xấu về cậu ta chị thấy hổ thẹn quá. Cuối cùng thì thằng Hải cũng được bình yên ,thiệt là cám ơn Trời Phật! CHỊ 4: Chị nên cám ơn Bác sĩ thì thiết thực hơn! CHỊ 3: Chị đã xin lỗi cậu ta chuyện hôm trước và gởi chút ít bồi dưỡng để cám ơn nhưng cậu ta nhất quyết không nhận, chị cũng chẳng biết làm sao? CHỊ 4: Chị nên bỏ cái ý nghĩ dùng tiền để trao đổi mọi thứ đi, vì trên đời nầy còn những thứ quý hơn tiền rất nhiều! CHỊ 3: Chị cũng thấy mình sai rồi nhưng không biết chuộc lỗi với cậu ta bằng cách nào đây. CHỊ 4: Cách nào thì chị tự động não đi, chứ để mấy đồng tiền cứ leng keng trong đầu hoài chị sẽ trở thành người vô cảm đó. Để em vào xem chừng thằng Hải một chút! CHỊ 3: ( Lẩm bẩm ) Em út gì tối ngày cứ la mình không, làm như nó chị mình không bằng…bây giờ mình tìm cách gì đây ta…a…có rồi…( chị 3 đi ra, Bác 2 bước vào ngồi xuống ghế vẻ buồn buồn, vừa lúc đó Bác Sĩ bước ra ) BÁC SĨ: Ủa, sao Bác chưa về? BÁC 2: Dạ,… tui đi ra định về mấy lần rồi đó chứ,.. mà… không hiểu sao tui trở lại đây nữa, BÁC SĨ: Bác không tranh thủ về, để trời tối thì bất tiện lắm BÁC 2: Tui nói cái nầy Bác Sĩ đừng cười tui nhe, hổng biết sao mà tui mến Bác Sĩ với mấy cô Y tá ở đây quá hà, hàng ngày được gặp và nói chuyện với Bác Sĩ cùng mấy cô Y tá tui thấy ấm cún lắm, mai mốt về nhà lủi thủi một mình chắc tui buồn lắm, nói gở, chứ tui muốn mình bệnh hoài. BÁC SĨ: Bác đừng nói vậy, chăm sóc người bệnh là trách nhiệm của tụi cháu, Bác thương mến thì tụi cháu rất cảm kích. Nhưng nếu vậy mà Bác muốn bệnh hoài là tụi con mang tội đó…ở đây có chút đĩnh con biếu Bác để đón xe và ăn uống dọc đường. BÁC 2: Không, tui có tiền mà, cậu cất đi… BÁC SĨ: Bác đừng giấu con nữa…nếu xem con là con cháu thì Bác hãy nhận đi. BÁC 2: Bác Sĩ… Bác Sĩ tốt quá hà…ai được làm mẹ của Bác Sĩ chắc có phước lắm! BÁC SĨ: Thôi, Bác tranh thủ đón xe về cho kịp. BÁC 2: Vậy Bác Sĩ ở lại mạnh dõi…tui về nhe Bác Sĩ…( dạ )…Bác Sĩ ơi…tui nói cái nầy Bác Sĩ đừng nghĩ tui trèo cao nhe… nếu …tôi có người con như Bác Sĩ…tui chết cũng mãn nguyện nữa.( Bác 2 đi về trong tiếng nhạc ) Y TÁ: Ủa, giao ca tự nảy giờ rồi mà Bác sĩ chưa về nghỉ nữa hả? BÁC SĨ: Hết ca trực rồi, cứ gọi anh em cho thân mật. Y TÁ: Sao mắt anh đỏ hoe vậy, có chuyện buồn sao? BÁC SĨ: Đâu có, tại anh mới tiễn một bệnh nhân xuất viện nên buồn một chút thôi. Y TÁ: Anh lạ chưa, bệnh nhân hết bệnh ra về mình phải mừng cho họ chứ có đâu lại buồn. BÁC SĨ: Nhìn hoàn cảnh dì ấy đơn chiếc lúc tuổi già mà mình không giúp gì được nên thấy buồn vậy thôi. Y TÁ: Anh không nên quá đa cảm, trên đời nầy còn rất nhiều người có hoàn cảnh đáng thương khác anh có giúp hết được không? Việc nầy cần phải có nhiều người cùng chung tay mới được. BÁC SĨ: Anh cũng biết vậy nhưng mình cố được tới đâu thì hay tới đó. Y TÁ: Em chỉ sợ anh đa sầu quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Ngày trước khi mới ra trường em cũng vậy, thấy bệnh nhân nào bệnh ngặt ngèo em cũng buồn theo họ, bệnh nhân chết, người nhà khóc em cũng khóc theo, có những đêm về ngủ không được, nhiều lúc chịu đựng không nổi cảnh sinh ly tử biệt đó em muốn bỏ nghề cho xong. Nhưng khi bình tâm lại em nhận ra một điều là mình phải biết kiềm nén cảm xúc lại vì trước mặt mình còn rất nhiều bệnh nhân khác đang cần mình chăm sóc để vượt qua hiểm cảnh. BÁC SĨ: Không ngờ em là nữ mà suy nghĩ thấu đáo như vậy. CHỊ 3: Dạ, chào Bác sĩ! BÁC SĨ: Có việc gì không thím! CHỊ 3: Dạ một lần nữa tôi xin lỗi Bác sĩ vì chuyện bữa trước, Tôi biết Bác sĩ sẽ không nhận bất cứ thứ gì đâu, nhưng xin Bác sĩ rộng lượng cho tôi được chuộc lại cái lỗi của mình để tôi đỡ phải ái nái. Dạ đây là lốc sữa còn hạn sử dụng xin Bác sĩ về uống cho lợi sức và đây là trái dưa hấu tôi đã lựa rất kỹ rồi, bảo đảm bên trong trái dưa đỏ thắm như tấm lòng của Bác sĩ đối với bệnh nhân vậy. CHỊ 4: Chị tôi đã nói như vậy rồi xin Bác sĩ nhận cho để chỉ bớt ái nái. BÁC SĨ: Nếu hai thím đã nói vậy thì con xin nhận tấm lòng của hai Thím! BÁC 2: Còn tui nữa Bác sĩ… BÁC SĨ: Sao Bác không về mà còn ở đây? BÁC 2: Tại nhớ Bác sĩ nên vô thăm chút nữa rồi tui về, Bác sĩ…ở đây có cái bánh nhỏ, nhưng cái lòng tui lớn lắm…Bác Sĩ nhận cho tui vui nhe Bác sĩ. BÁC SĨ: ( Cầm chiếc bánh xúc động ) Các bạn đồng nghiệp ơi, thành quả mà chúng ta gặt được là đây nè, mọi người đã tin yêu quý mến chúng ta như vậy, chúng ta đừng bao giờ phụ lại lòng tin của họ nhe, các bạn hãy hứa đi, hứa rằng luôn giữ cái tâm trong sáng để thực hiện đúng lời thề “ Lương y như từ mẫu ”…( nhạc kết )